[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 3: Chạy Trốn Khỏi Ngục Tối
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • ...
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Này Min Yoongi! Min Yoongi! Dậy đi! Này!
  • Một loạt tiếng thúc giục vang vọng bên tai, Yoongi bật dậy, mặt vẫn chưa tỉnh ngủ mà ngơ ngác hệt như tên ngốc giữa phiên chợ quê Hwagae giả bộ để xin tiền người qua đường.
  • Kim Namjoon thấy vậy thì không kìm được mà bật cười sảng khoái, vỗ mạnh vào lưng cậu bạn, lại nói.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Dậy rồi ăn cơm thôi. Hôm nay bà nội tôi đặc biệt nấu canh rong biển thịt bằm cho cậu đấy!
  • Yoongi đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Namjoon, thầm nghĩ ngợi gì đó rồi gật gật đầu, tiếp sau rời khỏi phản gỗ dưới gốc anh đào đang độ nở rộ, bước tới trước giếng nước. Dòng nước mát lạnh vã vào mặt đôi ba lần khiến hắn tỉnh táo hẳn. Lát sau quay lại, Kim Namjoon đã bày sẵn đồ ăn trên phản.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ăn đi, còn nóng đấy.
  • Anh đưa đôi đũa, đặt bát canh rong biển trước mặt hắn, miệng cười rất tươi.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Anh đưa đôi đũa, đặt bát canh rong biển trước mặt hắn, miệng cười rất tươi.
  • Yoongi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn. Hương vị này quả thật không tệ - đây có lẽ là thứ hắn thích nhất kể từ khi rời đến sống ở chốn thôn quê hoang vu này.
  • Người kia biết cậu bạn thành phố này vốn kiệm lời, cũng không có ý định bắt chuyện tiếp. Đột nhiên, Min Yoongi chủ động hỏi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Bảo bà cậu... tôi cảm ơn.
  • Lời nói rất mỏng nhẹ, lạnh nhạt nhưng rõ ràng chứa tâm tình chân thành. Namjoon có thể cảm nhận được điều này. Anh vui vô cùng, đoạn lại nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý - trông động tác hệt như một chú gấu to xác đáng yêu.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Được được... tôi sẽ chuyển lời đến bà. Chắc chắn lần sau chúng ta sẽ còn được ăn ngon hơn thế này nữa.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Yoongi bỏ qua mấy lời hắn cho là thừa thãi kia, ngẫm nghĩ một lát rồi bâng quơ hỏi.
  • Yoongi bỏ qua mấy lời hắn cho là thừa thãi kia, ngẫm nghĩ một lát rồi bâng quơ hỏi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hôm nay là ngày mấy rồi?
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Hừm...
  • Nghĩ ngợi vài giây ngắn ngủi, Kim Namjoon đưa mắt nheo lại tính toán rồi đưa ra câu trả lời chính xác nhất.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Là mùng năm tháng ba. Sao vậy? Có chuyện gì à?
  • Hắn không đáp, đoạn dừng ăn. Chiếc đũa với những lá rong còn dang dở giữa không trung bỗng khựng lại rồi đặt trở lại bát. Yoongi trông ra những dãy đồi chập chùng phía xa, đột nhiên nói những lời trầm tư tự đáy lòng mà Namjoon không thể hiểu được.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Vậy là còn một năm nữa thôi...
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ha... hả...?
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Chú gấu đần kia ngơ ngác nghiêng đầu khó hiểu, khuôn mặt ngây ngốc tỏ vẻ chăm chú lắng nghe mọi tương tư của cậu bạn.
  • Min Yoongi nheo mắt để ngắm nhìn cánh hoa anh đào rơi lả tả trong gió xuân được rõ hơn, khóe miệng động ý cười nhẹ.
  • Chú gấu đần kia ngơ ngác nghiêng đầu khó hiểu, khuôn mặt ngây ngốc tỏ vẻ chăm chú lắng nghe mọi tương tư của cậu bạn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Nếu không mau chóng tìm ra người đó, tôi sẽ chôn chân ở nơi này, với tư cách là một kẻ vô danh.
  • ...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Mẹ dù có thế nào chăng nữa nhưng bà ấy chưa từng hết yêu bố!
  • Jung Hoseok hét lên đầy tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào bố mình cầu mong sự thức tỉnh ở phần người trong ông ấy. Vậy nhưng người kia chẳng chút lay động, ngoảnh đi với khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.
  • Mặc cho đám người du côn lôi con trai mình đi như kéo một con vật, Jung Sungbin lặng lẽ đi vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
  • Khoảnh khắc ấy, Hoseok đã thật sự tuyệt vọng mà thôi không kháng cự nữa. Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc sóc bông quyện mồ hôi dính chặt trên vầng trán y.
  • Năm đó, Jung Hoseok bị bán vào lầu xanh khi chỉ vừa tròn mười sáu tuổi trăng.
  • ...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ha... ha... ha...
  • Y bật dậy thở dốc, ôm ngực mà lòng quặn thắt.
  • Vừa lúc đó, có người chạy vào phòng, hớt hải cầm cốc nước trên bàn tới cho y. Hoseok khi uống được vài ba ngụm liền ho sặc sụa, thần trí vẫn hỗn loạn không sao bình tĩnh lại. Chẳng biết tự lúc nào, lệ đã đẫm đầy trên khuôn mặt trắng bệch không sự sống của y.
  • Beom Woo
    Beom Woo
    Cậu Jung... hôm nay là sinh thần của cậu.
  • Người kia nhắc nhở, tuy vậy mặt lại trùng xuống nghiêm trọng, không vẻ gì là vui mừng.
  • Hoseok nghe vậy, chỉ đành gượng cười, đáp cho có lệ.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Vậy... vậy sao...
  • Beom Woo
    Beom Woo
    Đêm nay theo đúng như khế ước, cậu phải đi tiếp khách.
  • Tên hầu ngồi cạnh giường, vừa đặt cốc nước xuống bàn, miệng đã thông báo, điệu bộ vô cùng dè dặt.
  • Beom Woo
    Beom Woo
    Đêm nay theo đúng như khế ước, cậu phải đi tiếp khách.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Đêm nay ta sẽ trốn. Em có muốn đi cùng ta không?
  • Beom Woo
    Beom Woo
    Cậu Jung...!
  • Người hầu thảng thốt, không kìm được mà lớn tiếng.
  • Jung Hoseok liền đưa tay bịt miệng người kia, ánh mắt như van nài, lắc đầu hiệu cho nhỏ lời lại. Đoạn y bày tỏ, trong lòng ngổn ngang cảm xúc rối bời.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ta không thể cứ ở mãi nơi này. Ta không muốn trở thành điếm.
  • Beom Woo
    Beom Woo
    ...
  • Tên kia có vẻ rất khó xử, mặt mày đã tái đi. Lát sau cương quyết hứa hẹn.
  • Vậy đêm nay em sẽ giúp cậu trốn ra ngoài.
  • Beom Woo
    Beom Woo
    Vậy đêm nay em sẽ giúp cậu trốn ra ngoài.
  • Beom Woo
    Beom Woo
    Còn em... em không thể đi. Vì dù sao mẹ em cũng là chủ của tòa lầu này. Em không thể bỏ mặc bà ấy.
  • Hoseok nghe xong rất cảm động, chạy tới ôm lấy người hầu thật chặt. Y và người này đã cùng nhau lớn lên kể từ ngày đó. Vì là nhân vật đặc biệt xuất chúng nên y được lão bà gìn giữ rất cẩn thận, tuyệt đối không để xước một chút da thịt nào.
  • Bản khế ước được lập lên ngay sau đêm tiếp khách đầu tiên của bốn năm về trước. Bởi lẽ Jung Hoseok dùng mọi cách cự tuyệt nhưng không thành, khi đã bị lột phân nửa quần áo trên người liền liều mình vơ lấy chén rượu đã bị đập vỡ mà đe dọa sẽ cứa vào chính mặt mình để hủy nhan. Lưỡi cũng tự cắn cho tới khi trào máu.
  • Thấy vẻ quả quyết đanh thép này, cuối cùng lão bà cũng quyết định để cậu miễn tiếp khách. Thoả thuận cho tới năm y đã đôi mươi. Vậy là đêm nay, Hoseok chính thức được gọi là một thằng điếm.
  • Lúc tản tối, y được đưa đi tắm rửa sạch sẽ và xức nước hoa. Mùi hương nồng nàn của thứ nước hoa rẻ tiền trong lầu xanh quả thực khiến y phát nôn, đầu óc choáng váng. Vậy nhưng từ đầu đến cuối y đều rất ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt đối không phản kháng hay cãi lại nửa lời. Điều này khiến lão bà lặng lẽ quan sát từ xa vô cùng hài lòng mà chốc chốc lại che miệng cười sung sướng vì vớ được miếng mồi béo bở có lợi nhuận khủng cho việc kinh doanh của bà sau này.
  • Beom Woo từ đầu tới cuối chỉ dám cúi gập người đi theo mẹ. Biết mình sắp làm ra chuyện tày trời để lừa dối bà ấy, cậu không dám ngẩng mặt đối diện. Vẻ mặt ngây thơ rất khó xử. Bởi đây là lần đầu tiên Beom Woo lừa dối người khác, cậu trước giờ luôn nổi tiếng là một đứa con ngoan và hiểu chuyện nhất nhà.
  • Trước khi tiếp vị khách đầu tiên, Jung Hoseok còn được lão bà đặc biệt ghé thăm và dặn dò đủ thứ chuyện. Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhún nhường như rót mật vào tai. Nhưng đối với y, đây chỉ toàn những lời ngon ngọt giả tạo của một con cáo già.
  • Vị khách quan bước vào phòng là một lão đàn ông đã ngoài tám mươi, chân còn không thể bước. Khẽ trông qua tấm rèn ngăn cách giường nằm và không gian bên ngoài, Jung Hoseok mừng thầm. Nếu kẻ này không quá khó đối phó, cơ hội trốn thoát của y sẽ càng cao.
  • Kẻ hầu người hạ khệ nệ khiêng ông ta vào trong, thân thể già yếu kia thực chất là một tên dê cụ gian manh dâm dục. Ông ta rõ ràng tỏ vẻ với mọi người rằng bản thân đã yếu tới mức thở không ra hơi, vậy nhưng ngay khi cửa phòng vừa đóng sầm lại, lão ta đột nhiên rời khỏi kiệu gỗ mà ba chân bốn cẳng hớt hải chạy tới bên giường. Điệu bộ vô cùng gấp gáp, hơi thở đứt quãng ánh lên khao khát thèm muốn đối với người trước mặt.
  • Ngay khi nhìn thấy chân y chìa ra khỏi rèm, đáy mắt lão đã sáng lên mừng rỡ thèm thuồng mà xuýt xoa.
  • Bà của Namjoon
    Bà của Namjoon
    Chao ôi nhìn xem, đây chẳng phải cặp dò của mỹ nhân ngàn năm có một trong truyền thuyết sao?
  • Lão đưa đôi tay thô kệch xuống vuốt ve, run rẩy tới nỗi không bình tĩnh được.
  • Hoseok khẽ bĩu môi khinh bỉ, đánh mắt đi chỗ khác, lòng thầm nghĩ. "Văn vở hoa mỹ nhưng lại thô tục. Đúng là kẻ tầm thường!"
  • Bất ngờ sập tới khi y chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bỗng lão dùng một lực chẳng biết làm sao mà có được, túm lấy cổ chân y rồi kéo mạnh. Cả phần thân dưới bị lôi đi, chiếc áo ngủ tứ thân vốn mỏng manh lại hở đã phản chủ rẽ hướng sang hai bên, vô tình để lộ cặp đùi trắng nõn, thon mịn đến phát sáng dưới ánh đèn vàng chập chờn ám muội.
14
Chương 3: Chạy Trốn Khỏi Ngục Tối